Sa chân chốn bể dâu
Kiếm bạt bụi tung hoành
Gió vút tung trời cao
Tuyết giăng dưới lầu thành
Sương che nơi vực sâu
Hồn oan khuất chẳng đành
Lửa vây
Đòn hỏa công tất sát
Hươu nai nháo nhác lao
Đồng đội đi nhặt xác
Ngựa hý chen gió gào
Dìu bạn qua bến sông
Hỏi đường thoát nơi nào
Tiều phu liền ngoảnh mặt
Ngựa nản chí gục đầu
Bầy quạ không chốn đậu
Bay lượn vòng khúc sông
Nước non đang đốt dở
Chạy một đời không xong
Lại thêm ngựa trúng tên
Thảm thiết hơn bầy chim ngạt khói
Ánh tà dương rọi chiến công
Chẳng đỏ bằng lòng sông máu đổ
Người nam quân bắc
Hòa huyết lệ tế triều đại đổi dời
Tên lạc vọt tới lưng trời
Lại trở về bãi xác người la liệt
Là điềm gì? Cho ai? Ai biết!
Phải có kẻ hận giết trời xanh?
Sông ba tháng sạch máu tanh
Núi trăm năm xanh trở lại
Chẳng gì mất đi, chẳng gì mãi mãi
Bờ thủy chiến xưa thành nương dâu
Ai vang danh công lao cái thế
Ai vỡ mộng ôm hận bạc đầu
Chỉ có vĩnh viễn về sau
Manh áo người ban muôn đời vấy bẩn
Rừng nơi ta tịch mịch
Chợt nay lá rơi đầy
Trời giúp che tội nghiệt
Vội vã tuyết giăng dày
Trên cành cao côi cút
Cánh nhạn bắc lạc bầy
Ngẩn ngơ
Đá lấp chất chồng đường quan ải
Ta đứng lặng thinh nơi núi nhỏ
Rót chung rượu nóng
Đợi người về…