Anh không an ủi được trăng
Giữa thăm thẳm vô cùng nghìn năm cô độc
Ánh trăng nhàn nhạt
Lạnh hững hờ
Ngón lụa níu đường tơ
Tiếng đàn rung nhịp nhịp
Lời yêu muôn đời cũ
Ngậm ngùi như sấm lịm chân trời
Lý Bạch ơi!
Trăng già thêm nghìn tuổi vì người
Lặng thinh không lời đáp
Rưng rưng mình trăng hay
Anh không cho phép mình say
Trên đời đã không còn Lý Bạch
Đời anh nửa chừng xanh
Đời trăng lưng chừng rụng
Kẻ khờ rong chơi tới muộn
Cung tơ lạnh quá rồi
Tiếng đàn chơi vơi
Sóng lan trời rộng
Lên thuyền ra giữa dòng trăng
Ôm lấy cơn mơ tuyệt vọng
Khoảnh khắc này có cứu được anh
Giữa vô nghĩa đời mình?
Minh Hùng