Tài năng về điện ảnh hầu như không có cơ hội nảy mầm trước khi thị trường điện ảnh Việt hồi sinh.
Và cùng với đó, vai trò của Hội Đồng chỉ nên giới hạn ở việc chọn ra một nhãn phân loại phù hợp cho bộ phim được gửi đến. Họ có thể cấm một bộ phim nếu bộ phim đó thực sự vi phạm Luật Điện Ảnh. Nhưng không nên cho phép họ được yêu cầu chỉnh sửa các bộ phim, bởi vì một quyền lực như thế rất dễ bị lạm dụng.
Tầm nhìn ngắn hạn, ít am hiểu điện ảnh nói chung, hạn chế trong nhận định kịch bản, hiểu nhầm về công việc của đạo diễn cũng như mội nỗi sợ hãi mơ hồ về “phim nghệ thuật”, tất cả những nhược điểm này đã tạo ra những khó khăn cho việc ra quyết định của các nhà sản xuất.
Mặc dù Hài là thể loại thống trị phim Việt, nhưng tình hình lại khác hẳn khi chúng ta đưa các phim ngoại chiếu tại Việt Nam vào để xem xét.
Tất cả những dao động kịch tính này chứng tỏ rằng sau hơn một thập kỷ phục sinh từ đống tro tàn, cánh chim phượng hoàng của ngành công nghiệp điện ảnh Việt Nam vẫn chưa tìm được một quỹ đạo bay thực sự ổn định.