Bản dịch của Nguyễn Hoàng Dương
Trời xanh trăng sáng tự bao giờ?
Ta ngừng chén hỏi một lời thơ!
Người sao kéo được vầng trăng sáng,
Trăng theo chân mỗi bước người mang
Trong như gương sáng soi cửa ngọc
Khói biếc tan tành tỏa sắc thanh
Đêm qua trăng đến từ biển lớn
Nào hay tan biến giữa mây xanh
Thu xuân thỏ ngọc chăm giã thuốc
Cô độc Thường Nga bầu bạn ai?
Người nay đâu thấy trăng xưa nữa
Trăng nay từng chiếu bóng người xưa
Người xưa nay như dòng nước
Cùng nhau ngắm ánh trăng nhu
Chỉ mong khi ca say cuộc rượu
Trăng sáng rọi soi mãi chén vàng.
Bản Hán Việt:
Thanh thiên hữu nguyệt lai kỷ thì,
Ngã kim đình bôi nhất vấn chi!
Nhân phan minh nguyệt bất khả đắc,
Nguyệt hành khước dữ nhân tương tuỳ.
Kiểu như phi kính lâm đan khuyết,
Lục yên diệt tận thanh huy phát
Đãn kiến tiêu tòng hải thượng lai,
Ninh tri hiểu hướng vân gian một.
Bạch thố đảo dược thu phục xuân,
Thường nga cô thê dữ thuỳ lân.
Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt,
Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.
Cổ nhân kim nhân nhược lưu thuỷ,
Cộng khan minh nguyệt giai như thử.
Duy nguyện đương ca đối tửu thì,
Nguyệt quang thường chiếu kim tôn lý.